Tôi đã thấy bao nhiêu số phận
Phải hằng ngày lận đận kiếm ăn
Thiếu từng miếng nước tấm chăn
Cửa nhà không có phải nằm phơi sương.
Bao kẻ khó nằm đường xó chợ
Áo rách này chẳng đỡ mùa đông
Biết rằng đau đớn chất chồng
Đói cơm, tình nghĩa chẳng hồng sẻ chia.
Tôi đã thấy những thìa cháo loãng
Bố thí nơi cảnh vãng người lai
Hay là ngoài cổng Phật Đài
Cũng không xóa được kiếp tai đọa đầy.
Tôi thấy kẻ ăn mày đường phố
Vẫn hằng ngày vận đổ mưu sinh
Thương thay cho những sinh linh
Chát chua phận số, nghèo tình, đớn đau.
Tôi đã thấy sắc màu cuộc sống
Nơi xa hoa như mộng như mơ
Còn đây em bé bơ vơ
Nhặt ăn từng chút cơm thừa người qua.
Nhìn cảnh ấy ai mà chẳng xót
Trong dòng đời nào lọt mắt ai
Vậy mà cuộc sống đan cài
Tình thâm máu đỏ nào ai trông chờ?
(Trần Văn Nghệ)